Em nữ sinh mông to nhún cu tôi mà không thèm đeo bao

Thư hoảng loạn, tay run làm điện thoại suýt rơi, “Hắn uy hiếp thật rồi, vì mình muốn chấm dứt sao?” Cô nhắn lại, ngón tay run gõ từng chữ, “Anh Nam, em không muốn tiếp tục, đừng gửi clip, em sẽ gặp anh nói rõ lần cuối,” lòng như nắng nhạt ngoài kia – sáng mà không ấm, chỉ làm rõ nỗi sợ đang giam cầm cô. Từ bếp, mùi cơm trưa thoảng lên, quyện lẫn với chút dầu chiên cũ từ chiếc chảo gang trên kệ, như lớp áo mỏng manh che giấu tâm trạng rối ren của cô, nhưng chẳng thể giấu nổi đôi mắt thẫn thờ và bàn tay run rẩy khi cô cầm dao thái rau.Thư đứng đó, lưỡi dao lóe sáng dưới nắng như tấm gương nhỏ soi vào lòng cô, phản chiếu những ký ức dâm dục với Nam – hay trong đầu cô giờ là “hắn ta” – như bóng ma không chịu buông tha. Bé Ngọc nằm trên thảm nhỏ giữa phòng, đôi tay bé xíu lắc lư chiếc xúc xắc nhựa màu đỏ, tiếng khanh khách ngây thơ vang lên, trong trẻo như giọt nước rơi giữa sa mạc cằn khô – một sự đối lập đau lòng với không gian nặng nề bao quanh Thư. Tại nhà hàng Ngọc Lan, Thư đến đúng giờ hẹn, nhìn xung quanh rồi bước đến chỗ Nam ngồi đợi sẵn, ánh đèn mờ ảo hắt lên tường vàng nhạt, tiếng ly rượu chạm “keng keng” hòa cùng tiếng xèo xèo từ bếp