Vét máng cho bà mẹ kế bím hồng khá múp

Nam ngã xuống ghế đá, máu rỉ từ khóe môi, hắn lau máu, cười khinh: “Hoàng, mày đánh tao, clip sẽ tới tay người thân đồng nghiệp của mày, Thư thích tao đụ cô ấy trong phòng khám, mày làm sao biết được.” Hoàng siết cổ áo Nam, mắt đỏ ngầu, “Mày nói lại xem, tao giết mày,” nhưng lòng anh rối loạn, hình ảnh Thư rên dưới tay Nam trong phòng khám hiện lên rõ hơn, “Sao anh muốn thấy em sướng với nó?” Thư chạy tới, kéo tay Hoàng, khóc nấc: “Anh, đừng đánh nữa, em xin anh, mình về đi.”
Hoàng buông Nam, nhặt tấm ảnh rơi dưới đất, siết chặt trong tay đến nhàu nhĩ, giọng trầm: “Tao sẽ xử mày, Nam, đây là lần cuối mày đe dọa vợ tao.” Nam đứng dậy, phủi áo, “Mày cứ thử, Hoàng, tao có nhiều hơn mày nghĩ.” Hắn quay lưng, bước đi, bóng lưng khuất dần dưới ánh đèn lập lòe, để lại Thư ôm Hoàng khóc, “Anh, em xin lỗi, em không muốn anh đánh nhau vì em.” Hoàng ôm cô, vuốt tóc, giọng dịu: “Em yêu, anh bảo vệ em, đừng sợ, nhưng anh cần biết hết, hắn còn gì nữa không?” Thư lắc đầu, “Em không biết, anh, hắn nói có bản sao clip.” Hoàng nhìn tấm ảnh trong tay, lòng mâu thuẫn, “Em bị hắn chạm, sao anh vừa giận vừa kích thích?” Anh hôn lên trán cô, “Về thôi, em, anh sẽ giải quyết.”